Vân Anh
(Nghệ An)
NHỚ CỤ NGUYỄN DU
Ngày xuân… Ngưng Bích trống trênh
Chiều hôm cửa bể lênh đênh phận Kiều
Nhớ ai …duềnh ngọn thủy triều
Phải chăng lành ít , dữ nhiều…mai xa ?
Buồn trông… trôi lạc phận hoa
Thuyền duyên vô định đâu là bến yên ?
Chữ ” đồng ” tạc vẫn còn nguyên
Trà my rã cánh giữa miền …đa đoan ?
Kiếp này nợ đấng sinh thành
Tu bao kiếp nữa vẹn toàn hiếu nhân ?
Thương Kiều hay Cụ thương thân
Phong trần rồi lại phong trần …chẳng vơi ?
Vu oan , buộc tội bao người
Xảo nguyên mưu cũ , mới tươi bây giờ ?
Sở Khanh lột xác …nhởn nhơ
Bẫy tình cài đặt bất ngờ chốn yêu.
Quan tham ra giá dễ chiều
Còn quan xử kiện cho Kiều… trớ trêu
Trong tay luật pháp như diều
Tội cao , tội thấp , ghét yêu tùy người
” Trăm năm trong cõi “…khóc cười
Tiếng thơm đem đổi , đắp bồi quyền danh.
Ngày xuân… Nhớ Cụ , mơ lành
Gươm thiêng Từ Hải tung hoành nghĩa nhân
Phiên tòa mở giữa lòng dân
Gian tham tận diệt , giả chân rõ ràng.
Hai lăm thập kỷ…. thăng trầm
Xin dâng lên Cụ …tri âm đôi lời !
V.A