Một chữ đi suốt Truyện Kiều II

Nguyễn Huy Việt

Xin đề xuất và giới thiệu một cách lẩy Kiều rất phong phú, phổ quát.

Tổng quan:

  1. Lấy/chọn một chữ bất kỳ trong Truyện Kiều.
  2. Thống kê tất cả các cặp lục bát có chứa chữ đó.
  3. Sắp xếp những cặp này liên tiếp sao cho xuôi vần lục bát.

Nếu sắp xếp như vậy hết được tất cả các cặp thì sẽ có một bài lẩy Kiều thú vị.

Tôi tin là sẽ làm được rất nhiều bài như vậy. Những từ như trăng, xuân, tình, nàng, chàng, hương…, nếu có công, làm được thì sẽ rất thú vị.

Phương pháp này tôi mô tả như thế là rất rõ, có lẽ ai cũng làm được miễn là có tâm và có công mà thôi.

Chữ ĐÃ có mặt trong Truyện Kiều đúng 272 lần, nhiều chỉ sau chữ MỘT, 322 lần. Nếu gộp thêm cả 38 chữ ĐÀ đồng nghĩa với ĐÃ sẽ có đúng 310 chữ. Dưới đây là bài lẩy Kiều liệt kê 308 chữ ĐÃ và ĐÀ này, dấu kín hai chữ cuối cùng dành cho độc giả yêu Truyện Kiều khám phá.

  1. Ngày xuân con én đưa thoi,
    Thiều quang chín chục ĐÃ ngoài sáu mươi.
  2. Tan sương ĐÃ thấy bóng người,
    Quanh tường ra ý tìm tòi ngẩn ngơ.
  3. Sinh rằng rày gió mai mưa,

Ngày xuân ĐÃ dễ tình cờ mấy khi!

  1. Thưa rằng: Tiện kỹ sá chi,
    ĐÃ lòng dạy đến dạy thì phải vâng.
  2. Hiên sau treo sẵn cầm trăng,
    Vội vàng Sinh ĐÃ tay nâng ngang mày.
  3. Thưa rằng: Thanh khí xưa nay,
    Mới cùng nhau lúc ban ngày ĐÃ quên.
  4. Vài tuần chưa cạn chén khuyên,
    Mái ngoài nghỉ ĐÃ giục liền ruổi xe.
  5. Ở đây âm khí nặng nề,
    Bóng chiều ĐÃ ngả dặm về còn xa.
  6. ĐÃ không duyên trước chăng mà,
    Thì chi chút ước gọi là duyên sau.
  7. Ông tơ ghét bỏ chi nhau,
    Chưa vui sum họp ĐÃ sầu chia phôi!
  8. Thưa rằng: Đừng lấy làm chơi,
    Dẽ cho thưa hết một lời ĐÃ nao!
  9. Vâng lời khuyên giải thấp cao,
    Chưa xong điều nghĩ ĐÃ dào mạch Tương.
  10. ĐÃ nên quốc sắc thiên hương,
    Một cười này hẳn nghìn vàng chẳng ngoa.
  11. Nặng lòng xót liễu vì hoa,

Trẻ thơ ĐÃ biết đâu mà dám thưa?

  1. Mùi thiền ĐÃ bén muối dưa,
    16. Màu thiền ăn mặc ĐÃ ưa nâu sồng.
  2. Những nghe nói, ĐÃ thẹn thùng,
    Nước đời lắm nỗi lạ lùng, khắt khe!
  3. Dùng dằng nửa ở nửa về,
    Nhạc vàng đâu ĐÃ tiếng nghe gần gần.
  4. Bóng tàu vừa lạt vẻ ngân,
    Tin đâu ĐÃ thấy cửa ngăn gọi vào.
  5. Số còn nặng nợ má đào,
    Người dầu muốn quyết trời nào ĐÃ cho.
21. Nói chi kết tóc xe tơ,
ĐÃ buồn cả ruột mà dơ cả đời!
  1. Cùng nhau trót ĐÃ nặng lời,
    Dẫu thay mái tóc dám dời lòng tơ!
23. Rành rành kẽ tóc chân tơ,
Mấy lời nghe hết ĐÃ dư tỏ tường.
  1. Trở về minh bạch nói tường,
    Mặt nàng chẳng thấy việc nàng ĐÃ tra.
  2. Lầu xanh có mụ Tú Bà,
    Làng chơi ĐÃ trở về già hết duyên.
  3. Nào hay chưa hết trần duyên,
    Trong mê dường ĐÃ đứng bên một nàng.
  4. ĐÃ lòng quân tử đa mang,

Một lời vâng, tạc đá vàng thuỷ chung.

  1. Anh hùng mới biết anh hùng,
    Rày xem phỏng ĐÃ cam lòng ấy chưa?
  2. Sân Lai cách mấy nắng mưa,
    Có khi gốc tử ĐÃ vừa người ôm?
30. Xảy nghe thế giặc ĐÃ tan,
Sóng êm Phúc Kiến lửa tàn Chiết Giang.
  1. Lòng đâu sẵn mối thương tâm,
    Thoắt nghe Kiều ĐÃ đầm đầm châu sa.
  2. ĐÃ gần chi có điều xa?
    33. Đá vàng ĐÃ quyết phong ba cũng liều.
  3. Sóng tình dường ĐÃ xiêu xiêu,
    Xem trong âu yếm có chiều lả lơi.
  4. Phận sao phận bạc như vôi,
    ĐÃ đành nước chẩy hoa trôi lỡ làng.
    36. Ôi Kim lang! Hỡi Kim lang!
    Thôi thôi thiếp ĐÃ phụ chàng từ đây!
  5. Này cha làm lỗi duyên mày,
    Thôi thì nỗi ấy sau này ĐÃ em.
  6. ĐÃ lòng hiển hiện cho xem,

Tạ lòng nàng lại nối thêm vài lời.

  1. Thềm hoa khách ĐÃ trở hài,
    Nàng còn cầm lại một hai tự tình.
  2. ĐÃ cho vào bậc bố kinh,
    Đạo tòng phu lấy chữ trinh làm đầu.
  3. Xiết bao kể nỗi thảm sầu!
    Khắc canh ĐÃ giục nam lâu mấy hồi.
    42. Kiệu hoa đâu ĐÃ đến ngoài,
    43. Quản huyền đâu ĐÃ giục người sinh ly.
  4. Định ngày nạp thái vu qui,
    Tiền lưng ĐÃ sẵn việc gì chẳng xong!
  5. Lần lần ngày gió đêm trăng,

Thưa hồng rậm lục ĐÃ chừng xuân qua.

  1. Con kia ĐÃ bán cho ta,
    Nhập ra phải cứ phép nhà tao đây.
  2. Tháng tròn như gửi cung mây,

Trần trần một phận ấp cây ĐÃ liều.

  1. Xét mình công ít tội nhiều,
    Sống thừa tôi ĐÃ nên liều mình tôi!
  2. Màu hồ ĐÃ mất đi rồi,
    Thôi thôi vốn liếng đi đời nhà ma!
  3. Tiễn đưa một chén quan hà,
    Xuân đình thoắt ĐÃ dạo ra cao đình.
  4. Trong khi chắp cánh liền cành,
    Mà lòng rẻ rúng ĐÃ dành một bên.
  5. Nửa năm hơi tiếng vừa quen,
    Sân ngô cành biếc ĐÃ chen lá vàng.
    53. Giậu thu vừa nảy giò sương,
    Gối yên ĐÃ thấy xuân đường đến nơi.
  6. Dưới trần mấy mặt làng chơi,
    Chơi hoa ĐÃ dễ mấy người biết hoa.
  7. Giọt rồng canh ĐÃ điểm ba,
    56. Tiểu thư nhìn mặt dường ĐÀ cam tâm.
  8. Nàng rằng: Gió bắt mưa cầm,

ĐÃ cam tệ với tri âm bấy chầy.

  1. Mừng thầm: Cờ ĐÃ đến tay!
    Càng nhìn vẻ ngọc càng say khúc vàng.
  2. Chung lưng mở một ngôi hàng,
    Quanh năm buôn phấn bán hương ĐÃ lề.
  3. Cớ sao chịu tốt một bề,
    Gái tơ mà ĐÃ ngứa nghề sớm sao?
  4. Trên yên sẵn có con dao,
    Giấu cầm nàng ĐÃ gói vào chéo khăn.
62. Bên mình giắt để hộ thân,
Lần nghe canh ĐÃ một phần trống ba.
  1. Từ nghe vườn mới thêm hoa,
    Miệng người ĐÃ lắm tin nhà thì không.
  2. Việc nhà ĐÃ tạm thong dong,
    65. Tinh kỳ giục giã ĐÃ mong độ về.
  3. Tiếng sen sẽ động giấc hòe,
    Bóng trăng ĐÃ xế hoa lê lại gần.
  4. Nàng ĐÀ tính hết xa gần,
    68. Từ xưa nàng ĐÃ biết thân có rày.
  5. Khéo là mặt dạn mày dày,
    Kiếp người ĐÃ đến thế này thì thôi!
  6. Những là đo đắn ngược xuôi,
    Tiếng gà nghe ĐÃ gáy sôi mái tường.
  7. ĐÃ hay thành toán miếu đường,
    Giúp công cũng có lời nàng mới nên.
    72. Bây giờ sự ĐÃ vẹn tuyền,
    Mặc lòng nghĩ lấy muốn xin bề nào?
  8. Thuốc mê đâu ĐÃ tưới vào,
    Mơ màng như giấc chiêm bao biết gì.
  9. Họ Chung ra sức giúp vì,
    Lễ tâm ĐÃ đặt, tụng kỳ cũng xong.
  10. Công tư đôi lẽ đều xong,
    Gót tiên phút ĐÃ thoát vòng trần ai.
  11. Người quốc sắc, kẻ thiên tài,
    Tình trong như ĐÃ, mặt ngoài còn e.
  12. Dưới trăng quyên ĐÃ gọi hè,
    Đầu tường lửa lựu lập loè đơm bông.
  13. ĐÃ đưa đến trước cửa công,
    Ngoài thì là lý song trong là tình.
  14. Nhà lan thanh vắng một mình,

Ngẫm cơ hội ngộ ĐÃ dành hôm nay.

  1. Dùng dằng chưa nỡ rời tay,
    Vầng đông trông ĐÃ đứng ngay nóc nhà.
  2. Nhịn ngừng nuốt tủi lảng ra,
    Tiểu thư đâu ĐÃ rẽ hoa bước vào.
  3. Người lên ngựa kẻ chia bào,
    Rừng phong thu ĐÃ nhuốm màu quan san.
    83. Dặm hồng bụi cuốn chinh an,
    Trông người ĐÃ khuất mấy ngàn dâu xanh.
  4. Thiếp như hoa ĐÃ lìa cành,
    Chàng như con bướm lượn vành mà chơi.
    85. Chúa xuân đành ĐÃ có nơi,
    Ngắn ngày thôi chớ dài lời làm chi.
  5. Tiếc thay một đóa trà mi,
    Con ong ĐÃ tỏ đường đi lối về.
  6. Nàng rằng: ĐÃ quyết một bề!
    Nhện này vương lấy tơ kia mấy lần.
  7. Mới hay tiền định chẳng lầm,
    ĐÃ tin điều trước ắt nhằm việc sau.
    89. Còn nhiều ân ái với nhau,
    Cơ duyên nào ĐÃ hết đâu vội gì?
    90. Nàng rằng: Tiền định tiên tri,
    Lời sư ĐÃ dạy ắt thì chẳng sai.
  8. ĐÃ không kẻ đoái người hoài,
    Sẵn đây ta thắp một vài nén hương.
  9. Trở về minh bạch nói tường:
    Mặt nàng chẳng thấy, việc nàng ĐÃ tra.
  10. Một lời ĐÃ biết đến ta,
    Muôn chung nghìn tứ cũng là có nhau!
  11. Còn đương suy trước nghĩ sau,
    Mặt mo ĐÃ thấy ở đâu dẫn vào.
  12. ĐÃ đem mình bán cửa tao,
    Lại còn khủng khỉnh làm cao thế này.
  13. Phong trần kiếp chịu ĐÃ đầy,
    Lầm than lại có thứ này bằng hai.
  14. Xe châu dừng bánh cửa ngoài,
    Rèm trong ĐÃ thấy một người bước ra.
  15. Hỏi nhà nhà ĐÃ dời xa,
    Hỏi chàng Vương với cùng là Thúy Vân.
  16. Giác Duyên vâng dặn ân cần,
    Tạ từ thoắt ĐÃ dời chân cõi ngoài.
  17. Song thu ĐÃ khép cánh ngoài,
    Tai còn đồng vọng mấy lời sắt đanh.
  18. Tường đông lay động bóng cành,
    Rẽ song ĐÃ thấy Sở Khanh lẻn vào.
  19. Sinh ĐÀ rát ruột như bào,
    Nói ra chẳng tiện trông vào chẳng đang!
  20. Cách hoa sẽ dắng tiếng vàng,

Dưới hoa ĐÃ thấy có chàng đứng trông.

  1. Nửa năm hương lửa đương nồng,
    Trượng phu thoắt ĐÃ động lòng bốn phương.
  2. Mẹo lừa ĐÃ mắc vào khuôn,
    Sính nghi rẻ giá nghinh hôn sẵn ngày.
  3. Nàng rằng: Trời thẳm đất dày!
    Thân này ĐÃ bỏ những ngày ra đi.
  4. Nàng rằng: Phải bước lưu ly,
    Phận hèn vâng ĐÃ cam bề tiểu tinh.
  5. Bây giờ tình mới rõ tình,
    Thôi thôi ĐÃ mắc vào vành chẳng sai.
  6. Khi về hỏi liễu Chương Đài,
    Cành xuân ĐÃ bẻ cho người chuyên tay.
  7. Tình sâu mong trả nghĩa dày,

Hoa kia ĐÃ chắp cành này cho chưa?

  1. Sân Lai cách mấy nắng mưa,
    Có khi gốc tử ĐÃ vừa người ôm?
  2. ĐÃ đành túc trái tiền oan,
    Cũng liều ngọc nát hoa tàn mà chi.
  3. Đủ điều nạp thái vu qui,
    ĐÃ khi chung chạ lại khi đứng ngồi.
  4. Giận duyên tủi phận bời bời,
    Cầm dao nàng ĐÃ toan bài quyên sinh.
  5. Chẳng ngờ gã Mã Giám Sinh,
    Vẫn là một đứa phong tình ĐÃ quen.
  6. Cười rằng: ĐÃ thế thì nên,
    Mộc già hãy thử một thiên trình nghề!
117. Phong trần chịu ĐÃ ê chề,
 Dây duyên sau lại xe về Thúc lang.
  1. Ghế trên ngồi tót sỗ sàng,
    Buồng trong mối ĐÃ giục nàng kíp ra.
  2. Kiều từ trở gót trướng hoa,
    Mặt trời gác núi chiêng ĐÀ thu không.
  3. ĐÃ đưa đến trước cửa công,
    Ngoài thì là lý song trong là tình.
  4. Trong tay ĐÃ sẵn đồng tiền,
    Dầu lòng đổi trắng thay đen khó gì!
  5. Xót con lòng nặng trì trì,
    Trước yên ông ĐÃ nằn nì thấp cao.
  6. Tiếng gà xao xác gáy mau,
    Tiếng người đâu ĐÃ mái sau dậy dàng.
  7. Nàng càng thổn thức gan vàng,
    Sở Khanh ĐÃ rẽ dây cương lối nào!
  8. Rằng: Trong Thánh trạch dồi dào,
    Tưới ra ĐÃ khắp thấm vào đã sâu.
  9. Thuốc thang suốt một ngày thâu,
    Giấc mê nghe ĐÃ dàu dàu vừa tan.
  10. ĐÃ cho lấy chữ hồng nhan,
    Làm cho, cho hại, cho tàn, cho cân!
    128. ĐÃ đày vào kiếp phong trần,
    Sao cho sỉ nhục một lần mới thôi!
  11. Ăn năn thì sự ĐÃ rồi!
    Nể lòng người cũ vâng lời một phen.
  12. Tiếc thay nước ĐÃ đánh phèn,
    Mà cho bùn lại vẩn lên mấy lần!
    131. Hồng quân với khách hồng quần,
    ĐÃ xoay đến thế, còn vần chưa tha.
  13. Gạn gùng ngọng hỏi ngành tra,

Sự mình nàng ĐÃ cứ mà gửi thưa.

  1. Một lời tuy có ước xưa,
    Xét mình dãi gió dầu mưa ĐÃ nhiều.
  2. Thương tình con trẻ cha già,

Nhìn nàng ông ĐÃ máu sa ruột dàu.

  1. Nghe chàng nói ĐÃ hết điều,
    Hai thân thì cũng quyết theo một bài.
  2. Nỉ non đêm ngắn tình dài,
    Ngoài hiên thỏ ĐÃ non đoài ngậm gương.
  3. Ngày vui ngắn chẳng đầy gang,
    Trông ra ác ĐÃ ngậm gương non đoài.
  4. Thú quê thuần hức bén mùi,
    Giếng vàng ĐÃ rụng một vài lá ngô.
  5. Còn đương dùng dắng ngẩn ngơ,
    Mái ngoài ĐÃ thấy bóng cờ tiếng la.
  6. Thoạt trông nàng ĐÃ chào thưa:
    Tiểu thư cũng có bây giờ đến đây?
  7. Một sân lầm cát ĐÃ đầy,
    Gương lờ nước thủy, mai gầy vóc sương.
  8. Nâu sồng từ trở màu thiền,
    Sân thu trăng ĐÃ vài phen đứng đầu.
  9. Bóng dâu ĐÃ xế ngang đầu,
    Biết đâu ấm lạnh biết đâu ngọt bùi.
    144. Tóc thề ĐÃ chấm ngang vai,
    Nào lời non nước nào lời sắt son.
  10. Xương mai tính ĐÃ rũ mòn,

Lần lừa ai biết hãy còn hôm nay.

  1. Lỡ chân trót ĐÃ vào đây,
    Khóa buồng xuân để đợi ngày đào non.
  2. Xương mai tính ĐÃ rũ mòn,

Lần lừa ai biết hãy còn hôm nay.

  1. Bây giờ sống chết ở tay,
    Thân này ĐÃ đến thế này thì thôi!
  2. Vương bà nghe bấy nhiêu lời,
    Tiếng oan ĐÃ muốn vạch trời kêu lên.
  3. Nước trôi hoa rụng ĐÃ yên,
    Hay đâu địa ngục ở miền nhân gian.
    151. Khuyển ưng ĐÃ đắt mưu gian,
    Vực nàng đưa xuống để an dưới thuyền.
  4. Bây giờ ván ĐÃ đóng thuyền,
    153. ĐÃ đành phận bạc khôn đền tình chung!
  5. Được rày tái thế tương phùng.
    Khát khao ĐÃ thỏa tấm lòng lâu nay!
    155. ĐÃ đem mình bỏ am mây,
    Tuổi này gửi với cỏ cây cũng vừa.
  6. Sinh ĐÀ có ý đợi chờ,
    Cách tường lên tiếng xa đưa ướm lòng.
  7. Nàng rằng: Hồng diệp xích thằng,
    Một lời cũng ĐÃ tiếng rằng tương tri.
158. Đầu xanh ĐÃ tội tình gì?
Má hồng đến quá nửa thì chưa thôi.
  1. Song sa vò võ phương trời,
    Nay hoàng hôn, ĐÃ lại mai hôn hoàng.
  2. Trời tây lãng đãng bóng vàng,
    Phục thư ĐÃ thấy tin chàng đến nơi.
  3. Dù sao bình ĐÃ vỡ rồi,
    Lấy thân mà trả nợ đời cho xong!
  4. Hiên sau treo sẵn cầm trăng,
    Vội vàng Sinh ĐÃ tay nâng ngang mày.
  5. Điều đâu nói lạ dường này,
    Sự nàng ĐÃ thế lời thầy dám tin!
  6. Khen rằng: Bút pháp ĐÃ tinh,
    So vào với thiếp Lan đình nào thua!
  7. Kiếp xưa ĐÃ vụng đường tu,
    Kiếp này chẳng kẻo đền bù mới xuôi!
  8. Nàng từ ân oán rạch ròi,
    Bể oan dường ĐÃ vơi vơi cạnh lòng.
  9. Phận bồ từ vẹn chữ tòng,
    Đổi thay nhạn yến ĐÃ hòng đầy niên.
  10. Vậy nên ngảnh mặt làm thinh,
    Mưu cao vốn ĐÃ rắp ranh những ngày.
  11. Nhân làm sao đến thế này?
    Thôi thôi ta ĐÃ mắc tay ai rồi!
  12. Ngảnh đi chợt nói chợt cười,
    Cáo say chàng ĐÃ giạm bài lảng ra.
  13. Bây giờ gương vỡ lại lành,
    Khuôn thiêng lừa lọc ĐÃ dành có nơi.
  14. Chốc ĐÀ mười mấy năm trời,
    173. Còn ra khi ĐÃ da mồi tóc sương.
  15. Mái ngoài họ Mã vừa sang,
    Tờ hoa ĐÃ ký cân vàng mới trao.
  16. Rằng: Trong ngọc đá vàng thau,
    Mười phần ta ĐÃ tin nhau cả mười.
  17. Cánh hồng bay bổng tuyệt vời,
    ĐÃ mòn con mắt phương trời đăm đăm.
    177. Đêm ngày luống những âm thầm,
    Lửa binh đâu ĐÃ ầm ầm một phương.
  18. Rỉ rằng: Nhân quả dở dang,
    ĐÃ toan trốn nợ đoạn trường được sao?
  19. Trời đông vừa rạng ngàn dâu,
    Bơ vơ nào ĐÃ biết đâu là nhà!

 

  1. Tấm thân rày ĐÃ nhẹ nhàng,
    Chút còn ân oán đôi đàng chưa xong.
  2. Vả trong thềm quế cung trăng,
    Chủ trương đành ĐÃ chị Hằng ở trong.
  3. Trước sân lòng ĐÃ giãi lòng,
    Trong màn làm lễ tơ hồng kết duyên.
  4. Sự này ĐÃ ngoại mười niên,
    Tôi đà biết mặt biết tên rành rành.
  5. Chim hôm thoi thót về rừng,
    Đóa trà mi ĐÃ ngậm trăng nửa vành.
  6. Trót vì tay ĐÃ nhúng chàm,
    Dại rồi còn biết khôn làm sao đây.
  7. Xót vì cầm ĐÃ bén dây,
    Chẳng trăm năm cũng một ngày duyên ta.
  8. Thiếp từ ngộ biến đến giờ,
    Ong qua bướm lại ĐÃ thừa xấu xa.
  9. Ngẫm từ dấy việc binh đao,
    Đống xương Vô Định ĐÃ cao bằng đầu.
  10. Hoa rằng: Bà ĐÃ đến lâu,
    Rón chân đứng nép độ đâu nữa giờ.
  11. Thúc Sinh trông mặt bấy giờ,
    Mồ hôi chàng ĐÃ như mưa ướt dầm.
  12. Một lời thuyền ĐÃ êm dằm,
    Hãy đưa canh thiếp trước cầm làm ghi.
  13. Trông lên mặt sắt đen sì,
    Lập nghiêm trước ĐÃ ra uy nặng lời.
  14. Nàng rằng: Trước ĐÃ hẹn lời,
    Dẫu trong nguy hiểm dám rời ước xưa.
  15. Kiều nhi phận mỏng như tờ,
    Một lời ĐÃ lỗi tóc tơ với chàng!
  16. Đào tiên ĐÃ bén tay phàm,
    Thì vin cành quít cho cam sự đời!
  17. Tâm thành ĐÃ thấu đến trời,
    Bán mình là hiếu cứu người là nhân.
    197. Một niềm vì nước vì dân,
    Âm công cất một đồng cân ĐÃ già!

 

  1. Mảnh trăng ĐÃ gác non đoài,
    Một mình luống những đứng ngồi chưa xong.
  2. Duyên em dù nối chỉ hồng,
    May ra khi ĐÃ tay bồng tay mang.
  3. Phụ tình án ĐÃ rõ ràng,
    Dơ tuồng, nghỉ mới kiếm đường tháo lui.
  4. ĐÃ không biết sống là vui,
    Tấm thân nào biết thiệt thòi là thương!
  5. Nàng ĐÀ biết đến ta chăng,
    Bể trầm luân, lấp cho bằng mới thôi!
  6. Xem người định giá vừa rồi,
    Mối hàng một, ĐÃ ra mười, thì buông.
  7. Bóng tà như giục cơn buồn,
    Khách ĐÀ lên ngựa, người còn nghé theo.
  8. Nghĩ mình mặt nước cánh bèo,
    ĐÃ nhiều lưu lạc lại nhiều gian truân.
  9. Kiều từ gieo xuống duềnh ngân,
    Nước xuôi bỗng ĐÃ trôi dần tận nơi.
  10. Ngẫm hay muôn sự tại trời,
    Trời kia ĐÃ bắt làm người có thân.
  11. Phòng khi nước ĐÃ đến chân,
    Dao này thì liệu với thân sau này.
  12. Bây giờ sự ĐÃ dường này,
    Phận hèn dù rủi, dù may tại người.
  13. Vội vàng sắm sửa chọn ngày,
    Duyên Vân sớm ĐÃ xe dây cho chàng.
  14. Thiếp như con én lạc đàn,
    Phải cung rày ĐÃ sợ làn cây cong!
  15. Sự đời ĐÃ tắt lửa lòng,
    Còn chen vào chốn bụi hồng làm chi!
    213. Dở dang nào có hay gì,
    ĐÃ tu tu trót quá thì thì thôi!
  16. Mặt trông tay chẳng nỡ rời,
    Hoa tì ĐÃ động tiếng người nẻo xa.
  17. Nhẫn từ quán khách lân la,
    Tuần trăng thấm thoắt nay ĐÀ thèm hai.
  18. Lễ thường ĐÃ đủ một hai,
    Lục trình chàng cũng đến nơi bấy giờ.

217. Rằng: Tôi ĐÃ có lòng chờ,
Mất công mười mấy năm thừa ở đây.

  1. Chị sao phận mỏng phúc dày,
    Kiếp xưa ĐÃ vậy lòng này dễ ai!
    219. Tâm thành ĐÃ thấu đến trời,
    Bán mình là hiếu cứu người là nhân.
    220. Một niềm vì nước vì dân,
    Âm công cất một đồng cân ĐÃ già!
  2. Buồng không lạnh ngắt như tờ,
    Dấu xe ngựa ĐÃ rêu lờ mờ xanh.
222. Nàng rằng: Phận thiếp ĐÃ đành,
Có làm chi nữa cái mình bỏ đi!
223. Quyết lời dứt áo ra đi,
Gió mây bằng ĐÃ đến kỳ dặm khơi.
  1. Thú quê thuần hức bén mùi,
    Giếng vàng ĐÃ rụng một vài lá ngô.
  2. Đương khi bất ý chẳng ngờ,
    Hùm thiêng khi ĐÃ sa cơ cũng hèn!
  3. Khen rằng: Hiếu tử ĐÃ nên!
    Tẩy trần mượn chén giải phiền đêm thu.
  4. Theo lời càng chảy dòng châu,

Liều mình ông ĐÃ gieo đầu tường vôi.

  1. Mơ màng phách quế hồn mai,
    Đạm Tiên thoắt ĐÃ thấy người ngày xưa.
  2. Mảng vui rượu sớm cờ trưa,
    Đào ĐÀ phai thắm sen vừa nẩy xanh.
  3. Rằng: Ngày hôm nọ giao binh,
    Thất cơ Từ ĐÃ thu linh trận tiền.
  4. ĐÃ cam chịu bạc với tình,
    Chúa xuân để tội một mình cho hoa!
  5. Buông cầm xốc áo vội ra,
    Hương còn thơm nức, người ĐÀ vắng tanh.
  6. Dâng thư ĐÃ thẹn nàng Oanh,
    Lại thua ả Lý bán mình hay sao?
  7. Rằng từ ngẫu nhĩ gặp nhau,

Thầm trông trộm nhớ bấy lâu ĐÃ chồn.

  1. Khí thiêng khi ĐÃ về thần,
    Nhơn nhơn còn đứng chôn chân giữa vòng!
  2. Khen cho: Thật ĐÃ nên rằng,
    Khôn ngoan đến mực nói năng phải lời,
  3. Việc nàng báo phục vừa rồi,

Giác Duyên vội ĐÃ gửi lời từ quy.

  1. Thiếp dù vụng chẳng hay suy,

ĐÃ dơ bụng nghĩ lại bia miệng cười!

  1. Nẻo xa mới tỏ mặt người,
    Khách ĐÀ xuống ngựa tới nơi tự tình.
  2. Hỏi ông ông mắc tụng đình,
    Hỏi nàng nàng ĐÃ bán mình chuộc cha.
  3. Sợ gan nát ngọc liều hoa!
    Mụ còn trông mặt nàng ĐÀ quá tay.
  4. Đến bây giờ mới thấy đây,
    Mà lòng ĐÃ chắc những ngày một hai.
  5. Thưa rằng: Chút phận lạc loài,
    Trong mình nghĩ ĐÃ có người thác oan.
    244. Còn chi nữa cánh hoa tàn,
    Tơ lòng ĐÃ dứt dây đàn Tiểu Lân.
  6. ĐÃ nguyền hai chữ đồng tâm,
    Trăm năm thề chẳng ôm cầm thuyền ai.
  7. Hạ công chén ĐÃ quá say,
    Hồ công đến lúc rạng ngày nhớ ra.
  8. Khóc rằng: Oan khốc vì ta!
    Có nghe lời trước chẳng ĐÀ lụy sau.
  9. Thật tin nghe ĐÃ bấy lâu,
    Pháp sư dạy thế sự đâu lạ dường!
  10. Thề hoa chưa ráo chén vàng,
    Lỗi thề thôi ĐÃ phụ phàng với hoa.
  11. Người này nặng kiếp oan gia,
    Còn nhiều nợ lắm sao ĐÀ thác cho!
  12. Tuồng vô nghĩa ở bất nhân,
    Buồn mình trước ĐÃ tần mần thử chơi.
  13. Thuyền tình vừa ghé tới nơi,
    Thì ĐÀ trâm gẫy bình rơi bao giờ.
  14. Chuyện trò chưa cạn tóc tơ,
    ĐÀ gáy sáng trời vừa rạng đông.
  15. ĐÃ sinh ra số long đong,
    Còn mang lấy kiếp má hồng được sao?
  16. Duyên đâu ai dứt tơ đào,
    Nợ đâu ai ĐÃ dắt vào tận tay!
  17. Riêng lòng ĐÃ thẹn lắm thay,
    257. Cũng ĐÀ mặt dạn mày dày khó coi!
  18. 258. Được rày nhờ chút thơm rơi,

Kể ĐÀ thiểu não lòng người bấy nay. 

  1. Tình riêng chưa dám rỉ răng,
    Tiểu thư trước ĐÃ liệu chừng nhủ qua.

 

260.1805. Bước ra một bước một dừng,
Trông xa nàng ĐÃ tỏ chừng nẻo xa.

261.1867. Lòng riêng khấp khởi mừng thầm:
Vui này ĐÃ bõ đau ngầm xưa nay.

262. Nỗi nàng tai nạn ĐÃ đầy,
Nỗi chàng Kim Trọng bấy chầy mới thương.
  1. Này này sự ĐÃ quả nhiên,
    Thôi ĐÀ cướp sống chồng min đi rồi.
  2. Thôi ĐÀ mắc lận thì thôi!
    Đi đâu chẳng biết con người Sở Khanh?
  3. Thoắt trông nàng ĐÃ biết tình,
    Chim lồng khôn lẽ cất mình bay cao.
  4. Một lời ĐÃ trót thâm giao,
    Dưới dày có đất trên cao có trời!
  5. Hư không đặt để nên lời,
    Nàng ĐÀ nhớn nhác rụng rời lắm phen.
  6. ĐÃ lòng tri quá thì nên,
    Truyền quân lệnh xuống trường tiền tha ngay.
  7. Những là phiền muộn đêm ngày,
    Xuân thu biết ĐÃ đổi thay mấy lần?
  8. Lời xưa ĐÃ lỗi muôn vàn,
    Mảnh hương còn đó, phím đàn còn đây.
  9. Hạ công chén ĐÃ quá say,
    Hồ công đến lúc rạng ngày nhớ ra.
  10. Sen tàn cúc lại nở hoa,
    Sầu dài ngày ngắn đông ĐÀ sang xuân.
  11. ĐÃ nên có nghĩa có nhân,

Trước sau trọn vẹn, xa gần ngợi khen.

  1. Kiếp này duyên ĐÃ phụ duyên,
    Dạ đài còn biết sẽ đền lai sinh.
  2. ĐÃ hay chàng nặng vì tình,
    Trông hoa đèn chẳng thẹn mình lắm ru!
  3. Nàng ĐÀ gieo ngọc trầm châu,
    Sông Tiền Đường đó ấy mồ hồng nhan!
  4. Thúy Kiều sắc sảo khôn ngoan,
    Vô duyên là phận hồng nhan ĐÃ đành.
  5. Thửa công đức ấy ai bằng?
    Túc khiên ĐÃ rửa lâng lâng sạch rồi!

279. Nàng rằng: Thiên tải nhất thì,
Cố nhân ĐÃ dễ mấy khi bàn hoàn.

  1. Anh hùng tiếng ĐÃ gọi rằng,
    Giữa đường dẫu thấy bất bằng mà tha!
  2. Vội sang vườn Thúy dò la,
    Nhìn phong cảnh cũ nay ĐÀ khác xưa.
282. Sư ĐÀ hái thuốc phương xa,
Mây bay hạc lánh biết là tìm đâu?
283. Khi nàng gieo ngọc trầm châu,
Đón nhau tôi ĐÃ gặp nhau rước về.
  1. Sao bằng riêng một biên thùy,
    Sức này ĐÃ dễ làm gì được nhau?
  2. Hẳn ba trăm lạng kém đâu,
    Cũng ĐÀ vừa vốn còn sau thì lời.
  3. Thương nhau sinh tử ĐÃ liều,
    Gặp nhau còn chút bấy nhiêu là tình.
  4. Hoa trôi bèo dạt ĐÃ đành,

Biết duyên mình, biết phận mình thế thôi.

  1. Lễ thường ĐÃ đủ một hai,
    Lục trình chàng cũng đến nơi bấy giờ.
  2. Cùng nhau giao bái một nhà,
    290. Lễ ĐÀ đủ lễ đôi ĐÀ đủ đôi.
  3. Quanh co theo dải giang tân,
    Khỏi rừng lau ĐÃ tới sân Phật đường.
  4. Ba sinh ĐÃ phỉ mười nguyền,
    Duyên đôi lứa cũng là duyên bạn bầy.
  5. Việc binh bỏ chẳng giữ giàng,
    Vương sư dòm ĐÃ tỏ tường thực hư.
  6. Lấy tình thâm trả nghĩa thâm,
    Bán mình ĐÃ động hiếu tâm đến trời!
  7. Cùng nhau thề thốt ĐÃ nhiều,
    Những điều vàng đá phải điều nói không!
  8. ĐÃ mang lấy nghiệp vào thân,
    Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa.
  9. Tuy rằng vui chữ vu quy,
    Vui này ĐÃ cất sầu kia được nào!
  10. Còn chi là cái hồng nhan,
    ĐÃ xong thân thế còn toan nỗi nào?
  11. Cửa nhà dù tính về sau,
    Thì ĐÀ em đó lọ cầu chị đây.
  12. Mây mưa đánh đổ đá vàng,

Quá chiều nên ĐÃ chán chường yến anh.

  1. Rằng: Con biết tội ĐÃ nhiều,

Dẫu rằng sấm sét búa rìu cũng cam.

  1. Thổ quan theo vớt vội vàng,
    Thời ĐÀ đắm ngọc chìm hương mất rồi!
  2. Nghe lời nàng ĐÃ sinh nghi,
    Song ĐÀ quá đỗi, quản gì được thân.
  3. Đêm ngày lòng những dặn lòng,
    Sinh ĐÀ về đến lầu hồng xuống yên.
  4. Nghĩ ĐÀ bưng kín miệng bình,
    Nào ai có khảo mà mình lại xưng?
  5. Sinh ĐÀ phách lạc hồn xiêu:
    Thương ôi chẳng phải nàng Kiều ở đây?
  6. Nàng ĐÀ tán hoán tê mê,
    Vâng lời ra trước bình the vặn đàn.
  7. Trót ĐÀ gây việc chông gai,

Còn nhờ lượng bể thương bài nào chăng.

  1. Cặp lục bát bí ẩn.
  2. Cặp lục bát bí ẩn.

Hết.

 

 

 

 

 

Bài viết khác

Tác giả: minhtri