Một chữ đi suốt Truyện Kiều

Nguyễn Huy Việt – Nguyễn Trí Tuệ

Từ /chữ, âm/ “một” là chữ xuất hiện nhiều đặc biệt trong Truyện Kiều, tới 322 lần, xuyên suốt từ đầu đến cuối. Trung bình cứ dăm cặp lục bát lại có một từ “độc”này. Chúng tôi liệt kê dưới đây tất cả những cặp lục bát có chứa ít nhất một chữ “một”, cố gắng tối đa sắp xếp chúng sao cho khi đọc thấy xuôi vần êm tai. Chúng tôi công bố 320 chữ MỘT được viết in đậm và giữ lại hai cặp lục bát có chữ MỘT để làm câu đố dành cho độc giả yêu Truyện Kiều.

  1. MỘT cung gió thảm mưa sầu,
    Bốn dây nhỏ máu năm đầu ngón tay!

Mặt nào trông thấy nhau đây?
2. Thà liều sống chết MỘT ngày với nhau!

3. Trải qua MỘT cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
4. MỘT trai con thứ rốt lòng,
Vương Quan là chữ nối dòng nho gia.

5. MỘT vùng cỏ áy bóng tà,
6. Gió hiu hiu thổi MỘT và ngọn lau.

Sắm sanh nếp tử xe châu,
7. Vùi nông MỘT nấm mặc dầu cỏ hoa.

8. MỘT mình lặng ngắm bóng nga,
Rộn đường gần với nỗi xa bời bời.

Cỏ non xanh tận chân trời,
9. Cành lê trắng điểm MỘT vài bông hoa.

Vội về thêm lấy của nhà,

10. Xuyến vàng đôi chiếc khăn là MỘT vuông.

Khúc nhà tay lựa nên chương,
11. MỘT thiên Bạc mệnh, lại càng não nhân.

Mai cốt cách, tuyết tinh thần,
12-13. MỘT người MỘT vẻ, mười phân vẹn mười.

Vầng trăng vằng vặc giữa trời,
14. Đinh ninh hai miệng MỘT lời song song.

Sinh rằng: Gió mát trăng trong,
15. Bấy lâu nay MỘT chút lòng chưa cam.

Cơ trời dâu bể đa đoan,
16-17. MỘT nhà để chị riêng oan MỘT mình.

Chẳng ngờ gã Mã Giám Sinh,
18. Vẫn là MỘT đứa phong tình đã quen.

Âu đành quả kiếp nhân duyên,

19-20. Cùng người MỘT hội MỘT thuyền đâu xa.

Trông người lại ngẫm đến ta,
2122. MỘT dày MỘT mỏng biết là có nên?

23. Ngăn tôi đứng lại MỘT bên,
Chán tai rồi mới bước lên trên lầu.

Phận dầu, dầu vậy cũng dầu,
24. Xót lòng đeo đẳng bấy lâu MỘT lời!

Sinh rằng: Phác họa vừa rồi,
25. Phẩm đề xin MỘT vài lời thêm hoa.

26-27. Ngại ngùng MỘT bước MỘT xa,
28. MỘT lời trân trọng châu sa mấy hàng.

Nghiêm quân tuyển tướng sẵn sàng,
29. Dưới cờ MỘT lệnh vội vàng ruổi sao.

30. MỘT lời gắn bó tất giao,

Mé sau dường có xôn xao tiếng người.

Rằng: Trong tác hợp cơ trời,
31. Hai bên gặp gỡ MỘT lời kết giao.

Quan rằng: Chị nói hay sao,
32-33. MỘT điều là MỘT vận vào khó nghe.

34. MỘT tường tuyết trở sương che,

Tin xuân đâu dễ đi về cho năng.

Đề huề lưng túi gió trăng,
35. Sau chân theo MỘT vài thằng con con.

Những là lạ nước lạ non,
36. Lâm Tri vừa MỘT tháng tròn đến nơi.

Thưa rằng: đừng lấy làm chơi,
37. Dẽ cho thưa hết MỘT lời đã nao!

38. Vẻ chi MỘT đóa yêu đào,
Vườn hồng chi dám ngăn rào chim xanh.
39. MỘT hai nghiêng nước nghiêng thành,
40. Sắc đành đòi MỘT, tài đành họa hai.

Đã không kẻ đoái người hoài,
41. Sẵn đây ta thắp MỘT vài nén hương.

42. Tiên thề cùng thảo MỘT chương,
43. Tóc mây MỘT món dao vàng chia đôi.

Lòng thơ lai láng bồi hồi,
44. Gốc cây lại vạch MỘT bài cổ thi.

45. Sao bằng riêng MỘT biên thùy,
Sức này đã dễ làm gì được nhau?

A hoàn trên dưới giục mau,
46. Hãi hùng nàng mới theo sau MỘT người.

Sinh rằng: Thật có như lời,
47. Hồng nhan bạc mệnh MỘT người nào vay!

Từ rằng: Quốc sĩ xưa nay,
48. Chọn người tri kỷ MỘT ngày được chăng?

Nàng rằng: Hồng diệp xích thằng,
49. MỘT lời cũng đã tiếng rằng tương tri.

50. Nổi danh tài sắc MỘT thì,

Xôn xao ngoài cửa kém gì yến anh.

Hài văn lần bước dặm xanh,
51. MỘT vùng như thể cây quỳnh cành dao.

52. Nữa khi muôn MỘT thế nào,
Bán hùm, buôn quỷ chắc vào lưng đâu?

Dòng thu như xối cơn sầu,
53. Dứt lời nàng cũng gieo đầu MỘT bên.

Tình cờ chẳng hẹn mà nên,
54. Mạt cưa mướp đắng đôi bên MỘT phường.

Lối mòn cỏ nhợt màu sương,
55-56. Lòng quê đi MỘT bước đường, MỘT đau.

Đành lòng chờ đó ít lâu,
57. Chầy chăng là MỘT năm sau vội gì?

Phải điều ăn xổi ở thì,
58. Tiết trăm năm nỡ bỏ đi MỘT ngày!

Cạn lời hồn dứt máu say,
59. MỘT hơi lặng ngắt đôi tay lạnh đồng.

60. Cùng trong MỘT tiếng tơ đồng,
Người ngoài cười nụ người trong khóc thầm.

Cung thương làu bậc ngũ âm,
61. Nghề riêng ăn đứt Hồ cầm MỘT trương.

Rước nàng về đến trú phường,
62. Bốn bề xuân khóa MỘT nàng ở trong.

Thôi còn chi nữa mà mong?
63. Đời người thôi thế là xong MỘT đời.

Mặt trông đau đớn rụng rời,
64. Oan này còn MỘT kêu trời, nhưng xa.

Cúi đầu quỳ trước sân hoa,
65. Thân cung nàng mới thảo qua MỘT tờ.

Bước vào chốn cũ lầu thơ,
66 Tro than MỘT đống nắng mưa bốn tường.

Mượn điều trúc viện thừa lương,
67. Rước về hãy tạm giấu nàng MỘT nơi.

Từ đây góc bể bên trời,
68. Nắng mưa thui thủi quê người MỘT thân.

Trộm nghe thơm nức hương lân,
69. MỘT nền Đồng Tước khoá xuân hai Kiều.

70. Tiện đây xin MỘT hai điều,

Đài gương soi đến dấu bèo cho chăng?

Kê Khang này khúc Quảng lăng,
71. MỘT rằng lưu thủy hai rằng hành vân.

Đùng đùng gió giục mây vần,
72. MỘT xe trong cõi hồng trần như bay.

Tàng tàng chén cúc dở say,
73. Đứng lên Vân mới giãi bày MỘT hai.

Thềm hoa khách đã trở hài,
74. Nàng còn cầm lại MỘT hai tự tình.

Chênh chênh bóng nguyệt xế mành,
75. Tựa ngồi bên triện MỘT mình thiu thiu.

76. Thoắt đâu thấy MỘT tiểu kiều,
Có chiều phong vận, có chiều thanh tân.

77. MỘT người dễ có mấy thân!
Hoa xuân đương nhụy, ngày xuân còn dài.

Rằng: Hoa nô đủ mọi tài,
78. Bản đàn thử dạo MỘT bài chàng nghe.

Đạo trời báo phục chỉn ghê,
79. Khéo thay! MỘT mẻ tóm về đầy nơi.

Giữa thì hương nến hẳn hoi,
80. Trên treo MỘT tượng trắng đôi lông mày.

Thương ôi tài sắc bậc này,
81. MỘT dao oan nghiệt dứt dây phong trần.

Nỗi mình âu cũng giãn dần,
82. Kíp chầy thôi cũng MỘT lần mà thôi.

Giờ ra thay bậc đổi ngôi,
83. Dám xin gửi lại MỘT lời cho minh.

84. Nghĩ đi nghĩ lại MỘT mình:
85. MỘT mình thì chớ hai tình thì sao?

86. Gần miền có MỘT mụ nào,
Đưa người viễn khách tìm vào vấn danh.

Lần theo tường gấm dạo quanh,
87. Trên đào nhác thấy MỘT cành kim thoa.

Kiệu hoa đặt trước thềm hoa,
88. Bên trong thấy MỘT mụ ra vội vàng.

89. Chung lưng mở MỘT mối hàng,
Quanh năm buôn phấn bán hương đã lề.

90. MỘT cơn mưa gió nặng nề,
Thương gì đến ngọc tiếc gì đến hương.

Dặn dò hết các mọi đường,
91. Thuận phong MỘT lá vượt sang biển Tề.

92. Cớ sao chịu tốt MỘT bề,
Gái tơ mà đã ngứa nghề sớm sao?

Rõ ràng của dẫn tay trao,
93. Hoàn lương MỘT thiếp thân vào cửa công.

Trên yên bút giá thư đồng,

94. Đạm thanh MỘT bức tranh tùng treo trên.

Cười rằng: đã thế thì nên!
95. Mộc già hãy thử MỘT thiên trình nghề.

96. Nàng rằng: đã quyết MỘT bề!
Nhện này vương lấy tơ kia mấy lần.

Nỗi oan vỡ lở xa gần,
97. Trong nhà người chật MỘT lần như nêm.

Ban ngày sáp thắp hai bên,
98. Giữa giường thất bảo ngồi trên MỘT bà.

Nỗi mình thêm tức nỗi nhà,
99. Thềm hoa MỘT bước, lệ hoa mấy hàng!

Tần ngần dạo gót lầu trang,
100. MỘT đoàn mừng thọ ngoại hương mới về.

101. Quyết ngay biện bạch MỘT bề,
Dạy cho má phấn lại về lầu xanh.

Khuôn thiêng dù phụ tấc thành,

102. Cũng liều bỏ quá xuân xanh MỘT đời.

Sự đâu chưa kịp đôi hồi,
103. Duyên đâu chưa kịp MỘT lời trao tơ.
104. MỘT lời nói chửa kịp thưa,
Phút đâu trận gió cuốn cờ đến ngay.

Nhớ từ năm hãy thơ ngây,
105. Có người tướng sĩ đoán ngay MỘT lời.

106. Khách du bỗng có MỘT người,
Kỳ Tâm họ Thúc cũng nòi thư hương.

Trước cờ ai dám tranh cường,
107. Năm năm hùng cứ MỘT phương hải tần.
108. Trông chừng thấy MỘT văn nhân,
Lỏng buông tay khấu bước lần dặm băng.

Trong ngoài kín mít như bưng,
109. Nào ai còn dám nói năng MỘT lời!

110111. Bây giờ MỘT vực MỘT trời,
Hết điều khinh trọng hết lời thị phi.

112. Tiếc thay MỘT đóa trà mi,
Con ong đã mở đường đi lối về.

Cửa ngoài vội rủ rèm the,
113. Xăm xăm băng lối vườn khuya MỘT mình.

Dạy rằng cứ phép gia hình,

114. Ba cây chập lại MỘT cành mẫu đơn.

 

Nghe thôi kinh hãi xiết đâu:
115. Đàn bà thế ấy thấy âu MỘT người!

Sợ uy dám chẳng vâng lời,
116. Cúi đầu nép xuống sân mai MỘT chiều.

Nghe chàng nói đã hết điều,
117. Hai thân thì cũng quyết theo MỘT bài.

118. Cò kè bớt MỘT thêm hai,
Giờ lâu ngã giá vâng ngoài bốn trăm.

119. MỘT lời thuyền đã êm dầm,
Hãy đưa canh thiếp trước cầm làm ghi.

Vâng ra ngoại nhậm Lâm Tri,
120. Quan san nghìn dặm thê nhi MỘT đoàn.

Sắm sanh xe ngựa vội vàng,
121. Hai nhà cùng thuận MỘT đường phó quan.

Bao nhiêu của mấy ngày đàng,
122. Còn tôi tôi MỘT gặp nàng mới thôi!

123-124. Người MỘT nơi, hỏi MỘT nơi,
Mênh mông nào biết bể trời nơi nao?

Cỗi xuân tuổi hạc càng cao,
125. MỘT cây gánh vác biết bao nhiêu cành.

Người về chiếc bóng năm canh,
126. Kẻ đi muôn dặm MỘT mình xa xôi.

Láng giềng có kẻ sang chơi,
127. Lân la sẽ hỏi MỘT hai sự tình.

128. Chỉn e quê khách MỘT mình,
Tay không chưa dễ tìm vành ấm no!

Mệnh cung đang mắc nạn to,
129. MỘT năm nữa mới thăm dò được tin.

Cùng nhau lạy tạ Giác Duyên,
130-131. Bộ hành MỘT lũ, theo liền MỘT khi.

132. MỘT vùng cỏ mọc xanh rì,
Nước ngâm trong vắt, thấy gì nữa đâu!

133. Thuốc thang suốt MỘT ngày thâu,
Giấc mê nghe đã dàu dàu vừa tan.

Thương ôi! Không hợp mà tan,
134-135. MỘT nhà vinh hiển riêng oan MỘT nàng!

136. Đêm xuân MỘT giấc mơ màng,
Đuốc hoa để đó, mặc nàng nằm trơ.

137. MỘT nhà hoảng hốt ngẩn ngơ,
Tiếng oan dậy đất, án ngờ lòa mây.

138. MỘT mình lưỡng lự canh chầy,
Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh.

139. MỘT là cứ phép gia hình,
140. MỘT là lại cứ lầu xanh phó về.

141. Sinh càng MỘT tỉnh mười mê,
Ngày xuân lắm lúc đi về với xuân.

Thừa gia chẳng hết nàng Vân,
142-143. MỘT cây cù mộc MỘT sân quế hòe.

Phong lưu phú quý ai bì,
144. Vườn xuân MỘT cửa để bia muôn đời.

145. Đánh liều nhắn MỘT hai lời,
Nhờ tay tế độ vớt người trầm luân.

146. MỘT niềm vì nước vì dân,
147. Âm công cất MỘT đồng cân đã già!

148. MỘT lần sau trước cũng là,
Thôi thì mặt khuất chẳng thà lòng đau!

149. MỘT đoàn đổ đến trước sau,
Vuốt đâu xuống đất, cánh đâu lên trời.

150. Tẻ vui cũng MỘT kiếp người,
Hồng nhan phải giống ở đời mãi ru!

Nhớ ơn chín chữ cao sâu,
151-152. MỘT ngày MỘT ngả bóng dâu tà tà.

Rõ màu trong ngọc trắng ngà,
153. Dày dày sẵn đúc MỘT tòa thiên nhiên.

Hiên tà gác bóng nghiêng nghiêng,

154. Nỗi riêng, riêng chạnh tấc riêng MỘT mình.

155. Chỉn e đường sá MỘT mình,
Ở đây chờ đợi sư huynh ít ngày.

Kiều vâng lĩnh ý đề bài,
156. Tay tiên MỘT vẩy đủ mười khúc ngâm.

Đêm ngày luống những âm thầm,
157. Lửa binh đâu đã ầm ầm MỘT phương.

Đã nên quốc sắc thiên hương,
158. MỘT cười này hẳn nghìn vàng chẳng ngoa.

159. MỘT ngày lạ thói sai nha,
Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền.

Thành thân mới rước xuống thuyền,
160. Thuận buồm MỘT lá, xuôi miền châu Thai.

161-162. Già giang MỘT lão MỘT trai,
163. MỘT dây vô loại buộc hai thâm tình.

164. Nhà lan thanh vắng MỘT mình,

Ngẫm cơ hội ngộ đã dành hôm nay.

165. Bấy lâu mới được MỘT ngày,

Dừng chân gạn chút niềm tây gọi là.

166. Tiễn đưa MỘT chén quan hà,
Xuân đình thoắt đã dọn ra Cao đình.

Đã cam chịu bạc với tình,
167. Chúa xuân để tội MỘT mình cho hoa!

168. MỘT lời đã biết đến ta,
Muôn chung nghìn tứ cũng là có nhau!

Buồn trông nội cỏ dàu dàu,
169. Chân mây mặt đất MỘT màu xanh xanh.

Cũng đừng tính quẩn toan quanh,
170. Tan nhà là MỘT thiệt mình là hai.

171. Lời con dặn lại MỘT hai,
Dẫu mòn bia đá, dám sai tấc vàng.

172. Lại riêng MỘT lễ với nàng,
Hai tên thể nữ ngọc vàng nghìn cân.

Bên mình giắt để hộ thân,
173. Lần nghe canh đã MỘT phần trống ba.

Lại sai lệnh tiễn truyền qua,
174. Giữ giàng họ Thúc MỘT nhà cho yên.

Tưng bừng sắm sửa áo xiêm,

175. Biện dâng MỘT lễ xa đem tấc thành.

176. Sông Tần MỘT dải xanh xanh,
Loi thoi bờ liễu mấy cành Dương quan.

177. Vẻ chi MỘT mảnh hồng nhan,
Tóc tơ chưa chút đền ơn sinh thành.

Trong khi chắp cánh liền cành,
178. Mà lòng rẻ rúng đã dành MỘT bên.

179. Tin nhà ngày MỘT vắng tin,
Mặn tình cát lũy lạt tình tao khang.

Đã lòng quân tử đa mang,

180. MỘT lời vàng tạc đá vàng thủy chung.

181. MỘT đời được mấy anh hùng,
Bõ chi cá chậu, chim lồng mà chơi!

Buồng đào khuya sớm thảnh thơi,
182. Ra vào MỘT mực nói cười như không.

183. MỘT lời cậy với Chung công,
Khất từ tạm lĩnh Vương ông về nhà.

184. Huệ lan sực nức MỘT nhà,
Từng cay đắng lại mặn mà hơn xưa.

Não người cữ gió tuần mưa,
185-186. MỘT ngày nặng gánh tương tư MỘT ngày.

Sầu đong càng khắc càng đầy,
187. Ba thu dồn lại MỘT ngày dài ghê.

188. MỘT mình nàng, ngọn đèn khuya,
Áo dầm giọt lệ, tóc se mái sầu.

Cùng nhau lẻn bước xuống lầu,
189. Song song ngựa trước ngựa sau MỘT đoàn.

Mảnh trăng đã gác non đoài,
190. MỘT mình luống những đứng ngồi chưa xong.

Lỡ làng nước đục bụi trong,
191. Trăm năm để MỘT tấm lòng từ đây.

Tháng tròn như gửi cung mây,

192. Trần trần MỘT phận ấp cây đã liều!

Ngoài thì chủ khách dập dìu,
193194. MỘT nhà huyên với MỘT Kiều ở trong.

Kiếp này nợ trả chưa xong,
195. Làm chi thêm MỘT nợ chồng kiếp sau!

Cửa bồng vội mở rèm châu,
196. Trời cao bể rộng MỘT màu bao la.

197. Sao cho muôn dặm MỘT nhà,
Cho người thấy mặt là ta cam lòng.

198. Mà ta suốt MỘT năm ròng,
Thế nào cũng chẳng giấu xong được nào.

199. Quản gia có MỘT mụ nào,
Thấy người thấy nết ra vào mà thương.

Chạy vào chốn cũ phòng hương,
200. Trong than thấy MỘT đống xương cháy tàn.

Có tài mà cậy chi tài,
201. Chữ tài liền với chữ tai MỘT vần.

Đã đày vào kiếp phong trần,

202. Sao cho sỉ nhục MỘT lần mới thôi.

Tú Bà tốc thẳng đến nơi,
203. Hằm hằm áp điệu MỘT hơi lại nhà.

Trên vì nước dưới vì nhà,
204. MỘT là đắc hiếu hai là đắc trung!

Giang hồ quen thú vẫy vùng,
205. Gươm đàn nửa gánh, non sông MỘT chèo.

 

206. Cũng là lỡ MỘT lầm hai,
Đá vàng sao nỡ ép nài mưa mây!

Rằng: Trăm năm cũng từ đây,

207. Của tin gọi MỘT chút này làm ghi.

Mụ già hoặc có điều gì,
208. Liều công mất MỘT buổi quỳ mà thôi.

Thúc Sinh quen nết bốc rời,
209. Trăm nghìn đổ MỘT trận cười như không.

Tóc tơ căn vặn tấc lòng,
210. Trăm năm tạc MỘT chữ đồng đến xương.

211. Phong trần mài MỘT lưỡi gươm,
Những loài giá áo túi cơm sá gì!

Bảo cho hội hợp chi kỳ,
212. Năm nay là MỘT nữa thì năm năm.

Chế khoa gặp hội trường văn.
213. Vương, Kim cùng chiếm bảng xuân MỘT ngày.

214. Cùng nhau vả tiếng MỘT ngày,
Ôm cầm ai nỡ dứt dây cho đành.

215. Xót thay đào lý MỘT cành,

216-217. MỘT phen mưa gió tan tành MỘT phen.

Nào hay chưa hết trần duyên,
218. Trong mê dường đã đứng bên MỘT nàng.

Chiêu hồn thiết vị lễ thường,
219. Giải oan lập MỘT đàn tràng bên sông.

220. MỘT lòng chẳng quản mấy công,
Khéo trong gặp gỡ cũng trong chuyển vần!

Lại đây xem lại cho gần,
221. Phỏng tin được MỘT vài phần hay không?

Tông đường chút chửa cam lòng,
222. Nghiến răng bẻ MỘT chữ đồng làm hai.

Thờ ơ gió trúc, mưa mai,
223. Ngẩn ngơ trăm nỗi, giùi mài MỘT thân.

224. Rằng: Nàng muôn dặm MỘT thân,
Lại mang lấy tiếng dữ gần, lành xa.

Dưới đèn sẵn bức tiên hoa,
225. MỘT thiên tuyệt bút gọi là để sau.

Giác Duyên dù nhớ nghĩa nhau,
226. Tiền đường thả MỘT bè lau rước người.

Xe châu dừng bánh cửa ngoài,
227. Rèm trong đã thấy MỘT người bước ra.

Dứt mình nàng phải trốn ra,
228. Chẳng may lại gặp MỘT nhà Bạc kia.

229-230. Mặn nồng MỘT vẻ MỘT ưa,
Bằng lòng khách mới tùy cơ dặt dìu.

231. Đường đường MỘT đấng anh hào,
Côn quyền hơn sức lược thao gồm tài.

Lời quê chắp nhặt dông dài,
232. Mua vui cũng được MỘT vài trống canh.

Oan kia theo mãi với tình,
233-234. MỘT mình mình biết MỘT mình mình hay.
Đến bây giờ mới thấy đây,
235. Mà lòng đã chắc những ngày MỘT hai.

236. Chút chi gắn bó MỘT hai,

Cho đành rồi sẽ liệu bài mối manh.

Bạc tình, nổi tiếng lầu xanh,
237. MỘT tay chôn biết mấy cành phù dung!

Đà đao lập sẵn chước dùng,
238-239. Lạ gì MỘT cốt MỘT đồng xưa nay!

240241 Đêm thu MỘT khắc MỘT chầy,
242. Bâng khuâng như tỉnh như say MỘT mình.

243. MỘT nhà dọn dẹp linh đình,
Quét sân, đặt trác, rửa bình, thắp nhang.

244. MỘT mình cay đắng trăm đàng,
Thôi thì nát ngọc tan vàng thì thôi!

245. Xin cho thiển thổ MỘT doi,
Gọi là đắp điếm lấy người tử sinh.

Ngỡ là phu quý phụ vinh,
246. Ai ngờ MỘT phút tan tành thịt xương!

Đánh tranh chụm nóc thảo đường,
247. MỘT gian nước biếc mây vàng chia đôi.

Nàng rằng: Muôn sự ơn người,
248. Thế nào xin quyết MỘT bài cho xong.

Xuân Huyên chợt tỉnh giấc nồng,
249. MỘT nhà vây lớp kẻ trong người ngoài.

Anh hoa phát tiết ra ngoài,
250. Nghìn thu bạc mệnh MỘT đời tài hoa.

251. Trông xem đủ mặt MỘT nhà:
Xuân già còn khỏe huyên già còn tươi.

Trước cho bõ ghét những người,
252. Sau cho để MỘT trò cười về sau.

Bình Khang nấn ná bấy lâu,
253. Yêu hoa yêu được MỘT màu điểm trang.

 

254. MỘT tay gây dựng cơ đồ,
Bấy lâu bể Sở sông Ngô tung hoành!

Người quen kẻ thuộc chung quanh,
255. Nhủ nàng hãy tạm lánh mình MỘT nơi.

256. Triều đình riêng MỘT góc trời,
Gồm hai văn võ rạch đôi sơn hà.

257. Cùng nhau giao bái MỘT nhà,
Lễ đà đủ lễ đôi đà xứng đôi.

Xem người định giá vừa rồi,
258. Mối hàng MỘT, đã ra mười, thì buông.

Có khi biến có khi thường,
259. Có quyền nào phải MỘT đường chấp kinh.

260. Lại mang lấy MỘT chữ tình,
Khư khư mình buộc lấy mình vào trong.

 

Nào là gia pháp nọ bay!
261. Hãy cho ba chục biết tay MỘT lần.

Vinh hoa bõ lúc phong trần,
262. Chữ tình ngày lại thêm xuân MỘT ngày.

Vi Lô san sát hơi may,
263-264. MỘT trời thu để riêng ai MỘT người.

265. Trước sau cho vẹn MỘT lời,
Duyên ta mà cũng phúc trời chi không!

 

  1. 26 Thà rằng liều MỘT thân con,
    Hoa dù rã cánh, lá còn xanh cây.
  2. MỘT sân lầm cát đã đầy,
    Gương lờ nước thủy mai gầy vóc sương.

 

  1. 268. MỘT chàng vừa trạc thanh xuân,
Hình dung chải chuốt, áo khăn dịu dàng.

269-270. Bước ra MỘT bước MỘT dừng,
Trông xa nàng đã tỏ chừng nẻo xa.

271. MỘT nhà về đến quan nha,

Đoàn viên vội mở tiệc hoa vui vầy.

Sửa sang buồm gió lèo mây,
272. Khuyển ưng lại chọn MỘT bầy côn quang.

 

273. MỘT mình khôn biết làm sao,
Dặm rừng bước thấp, bước cao hãi hùng.

Lạ gì thanh khí lẽ hằng,
274275. MỘT dây MỘT buộc ai giằng cho ra.

276. Ai ngờ lại họp MỘT nhà,
Lọ là chăn gối mới ra sắt cầm!

Gương trong chẳng chút bụi trần,
277. MỘT lời quyết hẳn muôn phần kính thêm!

 

278. MỘT phen tri kỷ cùng nhau,

Cuốn dây từ đấy về sau cũng chừa.

  1. 279. MỘT nhà chung chạ sớm trưa,
    Gió trăng mát mặt muối dưa chay lòng.

 

Như chàng có vững tay co,
280. Mười phần cũng đắp điếm cho MỘT vài.

  1. 281. MỘT nhà sum họp trúc mai,
    Càng sâu nghĩa bể càng dài tình sông.

 

Tạ lòng lạy trước sân mây,
282. Cửa hiên lại dắt MỘT dây dẫn vào.

Đường xa chớ ngại Ngô Lào,
283. Trăm điều hãy cứ trông vào MỘT ta.

Thú quê thuần vược bén mùi,
284. Giếng vàng đã rụng MỘT vài lá ngô.
Chạnh niềm nhớ cảnh giang hồ,
285. MỘT màu quan tái mấy mùa gió trăng.

  1. 286. Lễ thường đã đủ MỘT hai
  Lục trình chàng cũng đến nơi bây giờ.

Kiều nhi phận mỏng như tờ,
287. MỘT lời đã lỗi tóc tơ với chàng!

 

Thẹn mình đá nát vàng phai,
288. Trăm thân dễ chuộc MỘT lời được sao?
289. Cũng liều MỘT hạt mưa rào,
Mà cho thiên hạ trông vào cũng hay!
Chút vì cầm đã bén dây,
290. Chẳng trăm năm cũng MỘT ngày duyên ta.

 
 

Dù ai lòng có sở cầu,
291. Tâm minh xin quyết với nhau MỘT lời.

292. Thôi thì MỘT thác cho rồi,
Tấm lòng phó mặc trên trời dưới sông!

 
 

Tảo nha vừa buổi rạng ngày,

293. Quyết tình Hồ mới đoán ngay MỘT bài.
294. Thương thay cũng MỘT kiếp người,
Khéo thay mang lấy sắc tài làm chi!

Nọ Lâm Thanh với Lâm Tri,
295. Khác nhau MỘT chữ hoặc khi có lầm.

296. Tại tôi hứng lấy MỘT tay,
Để nàng cho đến nỗi này vì tôi.

Giác Duyên nghe nói rụng rời:
297. MỘT đời nàng nhé thương ôi còn gì!

Kiệu hoa giục giã tức thì,
298. Vương Ông dạy rước cùng về MỘT nơi.

299. Chàng rằng: Gắn bó MỘT lời,
Bỗng không cá nước chim trời lỡ nhau.

300. MỘT lời đã trót thâm giao,
Dưới dày có đất trên cao có trời!
301. Hại MỘT người cứu muôn người,
Biết đường khinh trọng biết lời phải chăng.

 
 

302. Bỗng đâu lại gặp MỘT người,
Hơn người trí dũng nghiêng trời uy linh.
Trong tay mười vạn tinh binh,
303. Kéo về đóng chật MỘT thành Lâm Tri.

304. MỘT sân đất cỏ dầm mưa,
Càng ngao ngán nỗi càng ngơ ngẩn dường!

 
 

305. Mở xem MỘT bức tiên mai,
Rành rành tích việt có hai chữ đề.

 

306. Bốn phương mây trắng MỘT màu,
Trông vời cố quốc biết đâu là nhà.

307. Sông Tương MỘT dải nông sờ,

Bên trông đầu nọ bên chờ cuối kia.

308. MỘT lời tuy có ước xưa,
Xét mình dãi gió dầu mưa đã nhiều.

Hay hèn lẽ cũng nối điêu,
309. Nỗi quê nghĩ MỘT hai điều ngang ngang.

 

310. Gần miền nghe có MỘT thầy,
Phi phù trí quỷ cao tay thông huyền.

Sinh càng tỏ nét càng khen,
311. Ngụ tình tay thảo MỘT thiên luật đường.

312. Nhớ lời lập MỘT am mây,

Khiến người thân thích rước thầy Giác Duyên.

313. MỘT mình âm ỉ đêm chầy,
Đĩa dầu vơi nước mắt đầy năm canh.

 

Họa bao giờ có gặp người,
314. Vì tôi cậy hỏi MỘT lời chung thân.

315. Chữ trinh còn MỘT chút này,
Chẳng cầm cho vững lại giày cho tan!

Ăn năn thì sự đã rồi!
316. Nể lòng người cũ vâng lời MỘT phen.

Tình riêng chàng lại nói cùng,
317. MỘT nhà ai cũng lạ lùng khen lao.

 

318. MỘT nhà phúc lộc gồm hai,
Thiên niên dằng dặc quan giai lần lần.

 

319. Ruột tằm ngày MỘT héo hon,

320. Tuyết sương ngày MỘT hao mòn mình ve.

321. Cặp lục bát bí ẩn.

322. Cặp lục bát bí ẩn.

 

 

 

Bài viết khác

Tác giả: minhtri