(Chuyện về những người phụ nữ hy sinh cứu chồng)
Hôm vừa rồi uống rượu với mấy cụ bên đất Thuỷ Nguyên (HP) . Trong lúc rượu ngà ngà một cụ hỏi:
– Các cụ đã đọc hết truyện Kiều chưa
– Đã. Các cụ còn lại đáp. Dưng mà cụ hỏi thế là có ý gì
– Thế các cụ có hiểu câu Hoạn Thư nó nói…
“Làm cho trông thấy nhãn tiền
Cho người thăm ván bán thuyền biết tay”
nó ghê gớm thế nào không để tôi nói cho các cụ hay. Ngày xưa có câu chuyện thế này: một đôi vợ chồng nọ họ rất yêu nhau. Bỗng dưng anh chồng lăn đùng ra ốm, mãi chẳng khỏi. Chị vợ rất lo lắng tìm thầy tìm thuốc quanh làng mà vẫn không hợp lại ra chiều nặng thêm. Mọi người khuyên nên sắm cỗ hậu sự trước có gì xẩy ra còn liệu được , hơn nữa mua về biết đâu lại khỏi bệnh. Nghe vậy chị vợ liền sắm cỗ hậu sự để trong nhà. Mua xong mãi mà chồng vẫn không khỏi. Lại có người mách phải sang làng bên gặp ông thầy thuốc nổi tiếng bốc thuốc về uống mới khỏi được . Có bệnh thì vái tứ phương chị ta đành phải đi vậy. Ngày ấy chưa có phương tiện toàn phải đi bộ mà muốn sang được làng bên lại phải qua một con sông tương đối xa đi và về cả bốc thuốc cũng phải mất 9 đến 10 canh giờ. Thành thử phải đi từ lúc gà gáy đến giờ tuất mới về đến nhà. Để chạy chữa cho chồng chị vẫn quyết tâm đi tìm thầy tìm thuốc. Khổ một nỗi khi đi qua đò vì sớm quá hoặc muộn quá tay lái đò có mỗi mình nó đều từ chối trả bao nhiêu tiền nó vẫn không chịu. Chị đã khóc lóc lại van hắn muốn lấy gì đổi gì miễn là cho chị qua sông lấy thuốc về chữa bệnh cho chồng là được. Thấy chị cũng xinh xắn trẻ đẹp hấp dẫn hắn bèn có ý tà dâm. Hắn nói:”Em muốn sang sông cũng được thôi mỗi chuyến anh chẳng cần lấy gì chỉ cần với em làm chuyện ấy…là được” Chị biết thừa hắn muốn gì. Chị nghĩ chồng mình mà chết cái của này cũng chẳng để làm gì. Tính mạng của chồng mình là trên hết nên chị thuận theo ý của hắn. Chồng chị gặp thầy gặp thuốc bệnh lại thuyên giảm. Dần dần rồi cũng khỏi hẳn. Một hôm chị tâm sự hết với chồng sự thể như vậy, chị không muốn sống nữa vì không xứng với chồng. Anh chồng bực lắm anh hỏi chị :” thế nó làm bao nhiêu lần” Chị vợ trả lời thì anh tính đấy anh uống hết 15 thang thuốc mỗi lần chỉ lấy được 3 thang vị chi 5 lần đi và về thì phải trả nó mười lần”. Anh chồng lại hỏi thế có muốn trả thù không?” Tất nhiên là chị muốn trả thù. Anh chồng ghé sát vào tai chị … Cứ thế cứ thế rồi ta tính tiếp. Sáng hôm sau chị ra bến đò gặp gã lái, chị lả lơi nói “Lão chồng nhà em sắp đi rồi, thuốc men chạy chữa chả ăn thua gì” Chưa nói hết câu hắn đã bế chị vào trong khoang, chị giẫy ra mà rằng “Em chả thích ở đây bồng bềnh khó chịu lắm, chả thích tý nào. Về nhà em đi, mấy nay lão bất tỉnh nhân sự chả biết gì. Làm trên giường không sướng hơn à.” Nghe bùi tai hắn buộc thuyền chặt chẽ vào bến rồi theo chị về. Đến nhà hắn thấy có 2 cái giường một cái bỏ không, một cái bỏ màn hình như có người nằm. Chẳng để ý gì nhiều máu D hắn nổi lên, vội vàng kéo chị vào cái giường không. Vừa cởi quần áo thì ngoài hiên có giọng: “e hèm, mình về rồi hả? Đi đâu mà sớm vậy mở cửa cho tôi nào”. Chị bảo :”vâng. Chờ tôi tý” rồi ghé sát vào tai hẳn :” Rõ ràng sáng nay lão bất tỉnh, chả biết sao bây giờ lại vậy. Thôi anh vào tạm trong cái áo quan kia rồi tính”. Đành vậy hắn nghe lời. Chị ra mở cửa cho chồng niềm nở :”anh dậy được rồi à… Thế mà tôi cứ tưởng” Chồng chị nói :”Đỡ nhiều rồi, uống thuốc nay tôi thấy khỏe ra, có lẽ bộ áo quan chưa dùng đến ta đem dìm xuống ao cho khỏi bị mối mọt, khi nào có việc ta lại đưa lên. Cứ thế nhé, tôi sang nhờ mấy tay hàng xóm đến giúp. Anh chồng vừa ra ngoài chị đến sát chỗ áo quan:” Này nghe hết rồi chứ. Lão ấy nói là làm đấy. Bây giờ nói cho tôi chỗ vợ anh, bảo cô ta đến đây mua lại cỗ áo quan của lão, tôi nói thêm vào chắc bán thôi”. Hắn sợ chết vãi đái, vội vàng nói địa chỉ của vợ hắn cho chị và giục chi đi ngay. Vừa lúc đó anh chồng đẩy cửa bước vào:” Mình làm gì ở chỗ áo quan ấy thế” Chị vội nói ngay em xem chiếc áo quan này gỗ xấu lắm hay mình bán đi nhà mình kỳ này cũng cạn tiền rồi. Anh chồng nói :”thế cô tìm người mua đi”. Được lời chị vội đi tìm vợ hắn, nói hết đầu đuôi câu chuyện. Nghe xong mụ ấy nói:” Nó dâm đãng thế tôi cũng không cần cho nó chết đi rảnh nợ” Chị nói :” thấy chết sao không cứu. Dầu sao bao năm cũng là nghĩa vợ chồng” nghe chị nói thế mụ đồng ý . Đến nhà, anh chồng nói nhỏ vào tai mụ những gì chỉ thấy mụ gật lia lịa. Rồi mụ nói to: “nghe nói ông có bộ áo quan muốn bán, ông ra giá đi bao nhiêu” Anh chồng nói:”Đúng ba vạn quan tôi mới bán không được giá dìm xuống ao để dành, tiền ngày một mất giá sau này phải mua mất hàng thúng tiền ấy chứ”. Xem ra không lay chuyển được anh chồng, mụ đến gần cỗ áo quan như thề xem xét rồi nói với hẳn :” Nhà mình hiện không đủ tiền phải bán cả cái thuyền đi cũng chỉ nổi hai vạn làm thế nào bây giờ?” Hẳn nói” làm cái gì cũng được miễn là cứu được tôi, không để hắn dìm xuống ao “Quay ra phía anh chồng chị nói:” Ông thư thư cho nhà cháu để về bán con thuyền mới có tiền để mua”. Anh chồng nói “Tôi cho chị thời gian từ giờ đến chiều nếu không tôi dìm xuống ao đấy”. Mụ về bán thuyền được hai vạn quan chiều tối mụ quay trở lại, gặp anh chồng mụ nói “Nhà cháu chạy vạy bán cả thuyền cũng chỉ được hai vạn, ông cho nhà cháu khất đến mùa cháu trả” Anh chồng ghé vào tai mụ nói nhỏ cái gì mụ chau mặt rồi gật gật. Anh chồng nói to” Thôi được nhưng với một điều kiện, mụ trông cũng nây núm đấy, mông chắc ra phết. Mụ hãy cho ta làm chuyện ấy ngay trên nóc áo quan xong việc ta cho mụ khuân áo quan đi.” Mụ xụt xịt khóc, ông đã muốn vậy nhà cháu cũng phải chiều miễn là mua được cỗ áo quan này “Hắn nằm trong áo quan nghe mà xót xa cay đắng thấy tiếng động liên hồi trên nóc áo quan, lại nghe thấy tiếng rên như mèo những tiếng hự hự dồn dập không ngớt. Hắn thấy nhục. Thế rồi tiếng động ngớt dần hắn nghe thấy tiếng anh chồng: “Thôi mặc quần áo vào đi rồi tìm người mà khiêng cỗ áo quan về”. Chỉ biết sau này anh chồng ra làm chủ con đò đó và vợ chồng sống hạnh phúc. Còn vợ chồng lái đò cũ biến xới khỏi làng
– Thế mới rõ:
“Làm cho trông thấy nhãn tiền
Cho người thăm ván bán thuyền biết tay”
các cụ nhỉ.
Cuối cùng mới thấy được sự hy sinh của những người phụ nữ thật cao cả.
Cao Văn Thịnh